Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2012

viết thêm một lần...cuối!



Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự đau khổ và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào những cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở bên dưới đó, tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết, những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm khi quanh tôi mọi người đã yên ngủ. Và tôi đã đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta nắm ngày bất hạnh, có những ngày tuyệt vọng, cùng cực… Tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung, nhìn đường đi của Kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông, suối vẫn trôi đi đời suối. Đời người cũng để sống và hãy thả trôi đi… những niềm đau. Tôi đã mỏi dần với niềm tin, chỉ còn lại niềm tin sau cùng… Tin vào niềm tuyệt vọng, có nghĩa là tin vào chính mình, tin vào cuộc đời… vốn không thể khác. Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của một người… tuyệt vọng.

Copy by “như cánh vạc bay 1976”


Ôi đau đớn đã nhận chìm ta xuống .
Như con chim ủ kín vết thương mình,
Lần cuối cùng ta nói với nhân gian,
Ta đắm đuối nên suốt đời ta khổ.


Ta vụng tính nên cuối cùng thua lỗ,
Đành trở về ngủ dưới mái hiên mưa.
Đành trở về cùng với hạt sương sa,
Dưới hiên lạnh thấy hồn ai co quắp.

Người cũng chỉ như trăm ngàn kẻ khác.
Sầu hai vai ta bước chậm qua đời!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét