Ngày
mai chị theo chồng
Em
ở lại buồn không
Có
như Hoàng Cầm thuở nọ
Tiếc
hoài chiếc lá diêu bông....
Nhạt
phai một thoáng êm đềm
Giọt
sương đọng mãi nơi miền tinh khôi
Xa
xôi! Nào có xa xôi
Một
mai cách trở bỗng ngây ngô tình.
Tình...
tình chắc của riêng ai
Về
đâu mái tóc nửa cài nửa buông
Song
thưa nào phải song thưa
Song
thưa có biết bốn mùa quạnh hiu.
Xa
rồi một thủa chớm yêu
Xa
rồi cái thủa thả diều bờ đê
Xa
rồi trăng sáng đường khuya
Xa
rồi một thủa đi về có nhau.
Chiều
nay biết ở nơi đâu
Chiều
nay em đứng bên cầu hắt hiu
Yêu
nhau mà chẳng dám nhìn
Yêu
nhau mà chẳng dám tìm bàn tay.
Chiều
chiều ai chải tóc mây
Bâng
khuâng nhặt những má hây hây tình
Có
người một kiếp chung tình
Có
người cô độc một mình đường khuya.
09/03/08
Tặng
Em cô bé của tôi!
NC238!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét