Có một cô
bé người gốc bắc sống trong Sài Gòn luôn nhớ về cái lạnh miền bắc, còn những
người bạn và bản thân tôi lại luôn khó chịu vì cái mùa đông bắc Việt. Khi xác
định vào Sài Gòn một thời gian tôi bỗng cảm thấy quý trọng mùa đông trước khi
chuẩn bị đi, không hiểu may hay rủi khi tôi vẫn phải chịu đựng nó …dài dài.híc…
Công thức của mùa đông: Chăn + nhạc or tivi = mùa đông.
- Ở một khu
tập thể, những ngôi nhà được xây san sát thành một hàng. Mùa đông đến, lũ trẻ
con dường như không còn chơi những trò mang tính hoạt động mà chỉ tụ tập tại
một chỗ, đồ chơi là những cục than củi được bỏ vào trong cái ống bơ để đốt sưởi
với những bàn tay nhỏ xíu xúm xít để gần và mắt đỏ ngầu vì khói, câu chuyện mà
bọn chúng trao đổi với nhau là xem đứa nào mặc nhiều áo nhất, ít thì 5 cái
nhiều thì 9. tuổi thơ thật hạnh phúc.
- Buổi
sáng, trời lạnh sương mù dày đặc. muốn vệ sinh buổi sang phải dùng đến nước
nóng, vậy mà những người nông dân phải lội xuống nước để làm công việc đồng
áng, có rất nhiều câu truyện không vui về cái lạnh. Ở một vùng quê nghèo vùng
đồng bằng bắc bộ, khi những ngôi nhà được lợp bằng rơm, vách đất mà người ta
quen gọi bằng ngôn từ “nhà tranh” khi mùa đông đến người ta thường ra vườn đào
những gốc tre khô để dùng cho buổi tối, thật ấm áp khi cả nhà quanh quần sưởi
ấm và nghe tiếng những thân cây tre cọ sát với nhau bởi những cơn gió mùa.
- Mùa đông,
có một tên ngốc vẫn lên trên trần nhà mình ngóng một cô bé cũng đứng ở trên đó,
lạnh mà sao…!
- Có một
người cảm thấy muốn đến một nơi tốt đẹp hơn và giao cho cậu bạn ở lại sống cho
cuộc sống hai người.
- Lần đầu
tiên được tặng một chiếc khăn, nó đặc biệt bởi được làm từ đôi bàn tay đặc
biệt.
- Đêm giáng
sinh, có một giọng nói thật dễ thương và hồn nhiên… lòng bỗng ấm áp.
Này huyền
diệu!
Ta những
ước
… người xuất hiện
Ta
những…
nắm lấy
dịu dàng
ngước nhìn
sẽ mỉm cười
chỉ mỉm
cười thôi
Anh sẽ
không nói
Bởi em sẽ
nghe thấy trong mắt anh
Này cô bé!
Hãy…
đừng ngại ngần trong ánh mắt
kẻo
…. hồn ta say.
Này mơ mộng!
hãy cứ như
mùa xuân
chạy về
dòng sông cũ
Ta lang
thang
… bên tóc rối
Ngỡ ngàng!
Này ngốc
ngếch!
sao còn hờn dỗi
để đông về
tay cứ mãi
mân mê.
Này miên
man!
sao còn bước
mãi
bên lối về …
đôi mắt nào
… mỏi mong.
Này dịu
dàng!
Khi…
đông
trắng xoá
… lối về
Em
ấm áp
xoá nhoà
một niềm
đau!
25.12.2008
Tặng em cô bé của tôi!
NC238!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét