Sự hoàn hảo? vốn không có.
Nhưng đó lại là điều bất kỳ ai cũng muốn hướng đến, đó là lòng mong muốn, đòi
hỏi chính đáng đối với tất cả. Nhưng! Hãy nhớ, đừng bao giờ đánh mất chính
mình.
Điều gì khiến một người
“đánh mất”chính mình? thực lòng mà nói là không thể đánh giá một cách chính xác
được. Có chăng là để không “đánh mất” bản thân có nghĩa là không khiến cs của
người khác “xấu” đi, chẳng ai làm được điều đó cả. Vì vậy, không ai không “đánh
mất” chính mình.
Khúc nhạc! nó vốn đầy đủ.
Hãy tấu nên và tận hưởng, nếu lúc đầu chưa thể thả hồn vào nó thì hãy để thời
gian, dần dần mọi việc sẽ ổn.
Ghép nhạc! chưa bao giờ
được coi là đầy đủ, nó cần đầu tư công sức & tâm huyết để tạo thành một
khúc nhạc có cảm xúc.
Lựa chọn! sao lúc nào cũng
là lựa chọn???! đặt lên bàn cân, bằng lý trí hay cảm xúc hoặc một cách điên rồ
nào khác nữa. Cuối cùng…? để rồi cuối cùng được điều gì? được sự hoàn hảo hay
gần tới điều đó. Rồi… “đánh mất” chính mình?
Khúc Hát Bốn Mùa
Em vội bước và hồn anh
chết lặng
Lời chia tay em muốn nói
từ lâu
Đời bể dâu anh nào hay nào
biết
Tình thiết tha thôi cũng
trả đất trời.
Em đi rồi nơi ấy còn chơi
vơi
Như mong mỏi đôi chân về
chốn cũ
Rồi như lúc giữa trời mơ…
thổn thức
Em đi qua cho đời anh lạnh
giá
Mải miết tìm hơi ấm giữa
trời đông
Nếu cuộc đời xem như một
giòng sông
Anh lạc lõng giữa giòng
sông vô vọng.
Anh đi tìm giữa mùa xuân
hy vọng
Như tái sinh nơi con tim
nhỏ máu
Như khắc khoải một đứa trẻ
biết lỗi
Em đi rồi nơi ấy còn… chơi
vơi.
Em đốt cháy những nỗi niềm vô vọng
Như mùa hè rực cháy của
ngày xưa
Ngày xưa ơi! Có đôi lần mi
nhớ
Ta trở về ngây ngốc của
ngày xưa.
Anh lặng lẽ giữa thu vàng
cô quạnh
Chiều chậm xuống trong
nắng vàng mỏng manh
Anh cóp nhặt chút nắng
vàng vô vọng
Để đông về cho vơi đầy nhớ
mong.
Anh khản giọng giữa khúc
hát bốn mùa
Người xưa ơi em mãi là tất
cả
Tâm hồn anh, lẽ sống của
đời anh
Em ở đâu? Em hỡi, người
xưa ơi!
21/12/2011
Tặng em cô bé của tôi!
NC238
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét