Buổi chiều và cơn mưa lớn
đã rơi lên trên thành phố, Anh ngồi đây từ bao nhiêu ngày rồi. Một mình trong
căn gác nhỏ, Anh biết ngoài kia gió mưa rất lạnh và lá vàng đã rơi đầy trên con
đường chúng mình đã từng đi qua, nước mắt lặng lẽ rơi theo những giọt mưa ngoài
song cửa. Chúng ta đã qua một đoạn đời và em sẽ chẳng bao giờ trở lại nơi này,
chỉ còn Anh với những bụi hoa dại bên đường và đêm. Đêm một mình, đêm dài như
không bao giờ qua. Hàng cây khô sẽ trổ lá đơm hoa khi mùa xuân về, nhưng nước
mắt chẳng còn bao giờ có thể làm tươi thắm lại tình yêu chúng mình. Ngày đã lên,
đêm đã xuống, giông bão đã qua đây và lá vàng đã che phủ dấu chân em. Nhưng…
một ngày em yêu anh, một ngày anh có em. Tình yêu đó là… thiên thu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét