Thứ Tư, 25 tháng 1, 2012

Tình Yêu Mong Manh


Thư Gửi Bạn



Bao nhiêu năm mày đi rồi nhỉ? Tao không nhớ rõ.

Bao nhiêu thời gian tao chưa ra thăm mày rồi nhỉ? Tao không nhớ rõ.

Ngày hôm nay của năm đó, mày còn nhớ không? Hôm đó, trời mưa phùn nhưng hơi nặng hạt, lạnh ngắt. Vậy mà 11h đêm tao chạy ầm ầm từ Hà nội về với một cái đầu trống rỗng và khuôn mặt tái mét, về đến nhà mà mẹ cũng phải sợ, cả con “ô tô”  nhà tao nữa, nó mừng rối rít, trèo qua cái chấn song cửa sổ bếp để mừng tao. tao còn nhớ, tối hôm đó tao cho nó ngủ trong nhà với tao, thế mà giờ nó không còn nữa. Dù bây giờ tao đã có con “toon” nhưng trong lòng tao lúc nào cũng có hình ảnh của nó, thực sự nó như một người bạn, người thân của tao.

Mày đã dạy tao một điều, một bài học giá trị, bài học cuối. không có nỗi đau nào bằng nỗi đau khi một người bên mình đã bỏ đi mãi mãi. mày có biết mỗi khi có chuyện gì vui, buồn hay một quyết định nào đó tao luôn tự hỏi nếu mày ở đây thì sẽ làm thế nào nhỉ? tao sẽ không bao giờ phải cô độc, không bao giờ tự hỏi: hiện tại những ai là “bạn” mình và bất kỳ quyết định nào của tao sẽ chặt chẽ hơn vì có sự bổ xung từ mày, mọi việc của tao cũng sẽ nhẹ nhàng hơn vì tao có thể ỷ lại cho mày.

Mày đi rồi mọi việc tao luôn cố gắng làm cho cả hai, suy nghĩ cho cả hai, tình cảm cũng vậy, cũng muốn cho cả hai được hài hoà. Tao biết, mày sẽ chửi tao cái câu như bọn mình hay gọi  nhau “Cường hâm” & “Dũng gẩm”. tao chẳng biết tao làm thế là đúng hay sai? Nhưng tao biết đôi khi không có cái gì là đúng hay sai cả, chỉ có nên làm gì, cần làm gì & phải làm gì miễn sao sống tốt, sống đẹp và không ảnh hưởng đến người khác, tao chỉ muốn cảm nhận cuộc sống tốt đẹp này cho cả phần của mày nữa.

Cuộc sống, vẫn trôi đều đặn. có rất nhiều cảm xúc, có rất nhiều nỗi đau. Dù thế nào đi nữa tao đều cố gắng cảm nhận hết tất cả, gặm nhấm tất cả, cố gắng thấu hiểu tất cả như một kẻ tham lam ngốc ngếch, dù ai nói gì, nghĩ gì đi chăng nữa tao chẳng quan tâm, chỉ cố gắng làm việc mình cần làm. Có một số thứ tao khá hài lòng, còn nhiều thứ cần phải làm nữa, chưa bao giờ tao nản, cũng không bao giờ tao nản, tao đã hứa là tao làm, tao nói sẽ sống cho cả hai đứa mình, mày hãy ở đó mà cảm nhận, không cần phải làm gì cả, tao sẽ làm cho cả hai đứa.

Đêm nay trời không mưa như năm đó, cũng không lạnh lắm, tao cũng không rơi vào cái cảm giác buồn cười như năm đó. Từ ngày đó đến bây giờ có quá nhiều điều đã xảy ra, nhưng dù thế nào tao cũng ngẩng cao đầu nhìn mày và nói, tao luôn sống đẹp, sống đẹp để cho hai đứa mình.

Ps: chút nữa ngủ dậy tao sẽ ra thăm mày, cũng lâu rồi,  đến lúc nên nhìn nhau một chút.



31.12.2011

NC238!

Khúc Nhạc & Ghép Nhạc


Sự hoàn hảo? vốn không có. Nhưng đó lại là điều bất kỳ ai cũng muốn hướng đến, đó là lòng mong muốn, đòi hỏi chính đáng đối với tất cả. Nhưng! Hãy nhớ, đừng bao giờ đánh mất chính mình.
Điều gì khiến một người “đánh mất”chính mình? thực lòng mà nói là không thể đánh giá một cách chính xác được. Có chăng là để không “đánh mất” bản thân có nghĩa là không khiến cs của người khác “xấu” đi, chẳng ai làm được điều đó cả. Vì vậy, không ai không “đánh mất” chính mình.
Khúc nhạc! nó vốn đầy đủ. Hãy tấu nên và tận hưởng, nếu lúc đầu chưa thể thả hồn vào nó thì hãy để thời gian, dần dần mọi việc sẽ ổn.
Ghép nhạc! chưa bao giờ được coi là đầy đủ, nó cần đầu tư công sức & tâm huyết để tạo thành một khúc nhạc có cảm xúc.
Lựa chọn! sao lúc nào cũng là lựa chọn???! đặt lên bàn cân, bằng lý trí hay cảm xúc hoặc một cách điên rồ nào khác nữa. Cuối cùng…? để rồi cuối cùng được điều gì? được sự hoàn hảo hay gần tới điều đó. Rồi… “đánh mất” chính mình?


Khúc Hát Bốn Mùa

Em vội bước và hồn anh chết lặng
Lời chia tay em muốn nói từ lâu
Đời bể dâu anh nào hay nào biết
Tình thiết tha thôi cũng trả đất trời.

Em đi rồi nơi ấy còn chơi vơi
Như mong mỏi đôi chân về chốn cũ
Rồi như lúc giữa trời mơ… thổn thức
Tay đan tay trong mắt lệ nhạt nhoà.

Em đi qua cho đời anh lạnh giá
Mải miết tìm hơi ấm giữa trời đông
Nếu cuộc đời xem như một giòng sông
Anh lạc lõng giữa giòng sông vô vọng.

Anh đi tìm giữa mùa xuân hy vọng
Như tái sinh nơi con tim nhỏ máu
Như khắc khoải một đứa trẻ biết lỗi
Em đi rồi nơi ấy còn… chơi vơi.

Em đốt cháy  những nỗi niềm vô vọng
Như mùa hè rực cháy của ngày xưa
Ngày xưa ơi! Có đôi lần mi nhớ
Ta trở về ngây ngốc của ngày xưa.

Anh lặng lẽ giữa thu vàng cô quạnh
Chiều chậm xuống trong nắng vàng mỏng manh
Anh cóp nhặt chút nắng vàng vô vọng
Để đông về cho vơi đầy nhớ mong.

Anh khản giọng giữa khúc hát bốn mùa
Người xưa ơi em mãi là tất cả
Tâm hồn anh, lẽ sống của đời anh
Em ở đâu? Em hỡi, người xưa ơi!

21/12/2011
Tặng em cô bé của tôi!
NC238

Haibala


Haibala, Haibala
Chàng đi qua trái tim em
Mang cho em chiếc kẹo ngọt ngào
Và chàng không nói gì thêm

Haibala, Haibala
Chàng đi xuyên giấc mơ khuya
Mang tặng em nụ cười giòn giã
Và chàng không nói gì thêm

Haibala, Haibala
Chàng ghé qua mỗi sớm mai tỉnh giấc
Mang tặng em lời chúc vui tươi
Và chàng tiếp tục đi qua

Haibala, Haibala
Chàng gần gũi, chàng cũng rất xa xôi
Có một điều chàng chẳng bao giờ nói
Và chàng vẫn tiếp tục đi qua

Haibala, Haibala
Em có một hộp kẹo
Tùm lum năm sáu loại
Toàn những loại chàng thích

Trong cái hộp của em
Có 1 điều bí mật
Có 2 điều đổi được phong kẹo
Và có 4 điều đổi được 1 nụ hôn

Trong giấc mơ của em
Em mơ được gặp chàng
Dắt tay chàng bước trên cát
Tựa vai nhau  nghe sóng vỗ rì rào

Em kể cho chàng nghe giấc mơ
Và chàng im lặng bước đi
"Anh muốn qua 1 thời gian nữa
Hết chán nhau ta sẽ gặp nhau"

Haibala, Haibala
Chàng làm em buồn, chàng làm em mong
Em chẳng muốn chờ, em chẳng muốn đợi
Em chỉ muốn gặp chàng thôi

"Khi anh gặp em, có nghĩa là
Anh muốn em là bạn gái của anh
Nhưng anh muốn bền lâu nên anh không vội vàng
Kái gì mau đến thì sẽ mau đi"

Haibala, Haibala
Chàng làm em buồn, chàng làm em mong
Dẫu biết rằng vẫn là như thế
Nhưng em vẫn muốn gặp chàng ngay

Haibala, Haibala
Em biết chàng thích gì và ghét gì
Haibala, Haibala
Em đã cố làm điều chàng không thích

Chàng đã ghét em chưa
Haibala, Haibala
Em muốn qua nhanh cái thời kì gọi là "chán nhau"
Để em được gặp chàng

Haibala, Haibala
Em muốn chàng vui, em muốn chàng luôn tốt
Em muốn tất cả vinh quang thuộc về chàng
Riêng em, em chỉ muốn, 1 lần gặp chàng thôi...

Bài Không Tên


(viết cho mình)

Những bước chân mỏi mệt
trên chặng đường gian nao
ta mơ khúc khải hoàn
ngậm cười nơi bất tận.

Có khi mai trời nắng
có khi mai trời mưa
mong ước sao cho vừa
hạt son ai chia lẻ.

Ta như ngôi sao lẻ
giữa biển trời bao la
biết nơi đâu là nhà
giữa một phường vô lại.

Sao ta còn bước mãi
trên quãng đường khổ đau
bước trước hỏi bước sau
đâu là nơi vô định.

Chìa bàn tay nhơ bẩn
ta lang thang khắp nơi
mong một ngày đẹp trời
mơ mãi mãi là mộng.

(2005)
Tặng em, cô bé của tôi!
NC238

Hoa trắng cài áo tím (13/02/2011)


Buổi chiều và cơn mưa lớn đã rơi lên trên thành phố, Anh ngồi đây từ bao nhiêu ngày rồi. Một mình trong căn gác nhỏ, Anh biết ngoài kia gió mưa rất lạnh và lá vàng đã rơi đầy trên con đường chúng mình đã từng đi qua, nước mắt lặng lẽ rơi theo những giọt mưa ngoài song cửa. Chúng ta đã qua một đoạn đời và em sẽ chẳng bao giờ trở lại nơi này, chỉ còn Anh với những bụi hoa dại bên đường và đêm. Đêm một mình, đêm dài như không bao giờ qua. Hàng cây khô sẽ trổ lá đơm hoa khi mùa xuân về, nhưng nước mắt chẳng còn bao giờ có thể làm tươi thắm lại tình yêu chúng mình. Ngày đã lên, đêm đã xuống, giông bão đã qua đây và lá vàng đã che phủ dấu chân em. Nhưng… một ngày em yêu anh, một ngày anh có em. Tình yêu đó là… thiên thu.

Người cũ (11-01-2011)


Mình xa nhau được bao lâu rồi nhỉ? một năm, hai năm,... năm năm, Anh không còn nhớ nữa. ngày đó anh thật trẻ con để rồi đánh mất em. giờ đây anh mới thực sự hiểu rằng anh thật ngu ngốc. có nhiều người phụ nữ đi qua đời anh, em là ng chju thiệt thòi nhất, thời gian danh cho hai chúng ta thật ngắn, không đủ để anh nhớ về em. có thật không đủ để anh nhớ về em không? lúc này đây anh đang nhớ về những gì đã có và bây giờ thì anh không có nữa rồi. anh nhớ em, rất nhớ!



NC238!

Bài không tên tiếp nối (28/01/2010)


(như một lời chia tay!)

Anh vuốt tóc em
buổi chiều buông lặng lẽ
mùa về
... gió thổi khúc yêu đương.

Anh vuốt tóc em
lá thu rơi nhè nhẹ
chiếc lá nào
      vụn nát dưới chân quen.

Anh vuốt tóc em
dịu dàng
nắn nót
nụ cười nào
            bỗng lạ
                       bỗng quen.

Anh vuốt tóc em
đường đôi
                 ... về một bóng
cơn mưa chiều
                  thấm ướt đường ... yêu.

Anh vuốt tóc em
em
      anh
             ...... im lặng
mùa thu 
 .... lặng im.

Anh vuốt tóc em
như bao lần
như bao lần trước?!!!
.... có như bao lần
Anh vuốt tóc em!

Anh vuốt tóc em
giữa đêm dài
trong cơn mê ....
                   .... vụng dại .

Anh vuốt tóc em
trên con đường
..... cũ
 tìm ....
            chiếc lá vàng
vụn nát
            lá vàng .....

Anh vuốt tóc em
một lần nữa
             .... lần cuối
mùa về rồi
mùa sẽ ...
..... ra đi!

28.3.2005
Tặng em cô bé của tôi!
NC238

cảm ơn cuộc sống cho tôi được gặp em! cảm ơn em cho tôi biết niềm vui của cuộc sống!
anh chỉ là một cơn gió, ngốc xjt'! gió đến xoa dịu lòng người rồi cũng đi... bất chợt.
Dù có như thế nào, dù ở đâu chăng nữa. điều anh mong muốn nhất là em luôn vui vẻ và hp, nếu A có thể nhận một điều hok vui nào đó khiến em có thể vui vẻ, anh xin nhận điều đó một cách tự nguyện. cảm ơn em, cảm ơn cuộc sống!

Thứ Hai, 23 tháng 1, 2012

Sang Ngang (08.10.2009)



Ngày trước nghe bài hát này mình nghĩ cảnh người yêu đi lấy chồng, èo.... nghe bùn nao~ nung`, lấy chồng vào mua thu nữa thì chjt' liên`, ai dè lấy chồng mùa thu thiệt, nhưng hok chjt' được mí bùn. hí hí.... tối nay về lùng bài này ra nghe ^..^ (nhưng, nhưng bây giờ thuyền tình tách bến, tách bến xa bờ.... ).

Tình Chết Theo Đàn
::: Hoài An (Võ) :::

Nhìn căn gác võ vàng
Dưới cơn mưa bụi phũ phàng
Đường khuya tiễn chân nàng
Ném từng giọt sầu trái ngang
Chuyện đôi ta lỡ làng
Từ nay ngưng nhạc xếp đàn
Hầu quên được những giờ phút bên nàng

Ngày thơ đó không còn
Tuổi thơ bây giờ héo mòn
Người đã bước theo chồng
Hết rồi chỉ còn nhớ mong
Ngày xưa say giấc mộng
Nhạc thơ ôi đẹp vô cùng
Đàn xưa giờ cũng lạc tiếng tơ chùng

Nhưng, nhưng bây giờ
Thuyền tình sắp tách, tách bến xa bờ
Nên, nên bây giờ
Nhìn nhau không nói nên lời
Người không còn yêu gì tôi
Giờ đây buồn vui lẻ loi
Có nhớ thương hoài chỉ riêng mình thôi

Đời sao lắm phũ phàng
Dưới cơn mưa bụi sắp tàn
buồn ôm lấy kỷ niệm
Mối tình giờ đã dở dang
Kể từ khi mất nàng
Còn tôi với lại cây đàn
Đàn xưa nhạc cũ, tình chết theo nàng

Một xíu kỷ niệm




Thời điểm hạnh phúc nhất, tôi ngồi bên em vào mỗi buổi chiều bên Hồ Tây. Tôi thường suy tư nhìn những đôi vợ chồng già ngồi đó thư giãn và chăm sóc cho nhau. em vô tư quá! luôn nói tôi là ông già có khuôn mặt trẻ con. để rồi, hôm nay khi nhìn tấm hình này tôi lại nhói đau, thật hâm mộ và ghen tị với hai bác ngồi đó (một bức hình khi chúng tôi ngồi bên nhau, góc bên phải là một đôi vợ chồng già).

Dù có bao mặn đắng xin muôn hoa tiễn người qua phố lạ ....!

Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2012

Mùa Đông!



Có một cô bé người gốc bắc sống trong Sài Gòn luôn nhớ về cái lạnh miền bắc, còn những người bạn và bản thân tôi lại luôn khó chịu vì cái mùa đông bắc Việt. Khi xác định vào Sài Gòn một thời gian tôi bỗng cảm thấy quý trọng mùa đông trước khi chuẩn bị đi, không hiểu may hay rủi khi tôi vẫn phải chịu đựng nó …dài dài.híc… Công thức của mùa đông: Chăn + nhạc or tivi = mùa đông.
- Ở một khu tập thể, những ngôi nhà được xây san sát thành một hàng. Mùa đông đến, lũ trẻ con dường như không còn chơi những trò mang tính hoạt động mà chỉ tụ tập tại một chỗ, đồ chơi là những cục than củi được bỏ vào trong cái ống bơ để đốt sưởi với những bàn tay nhỏ xíu xúm xít để gần và mắt đỏ ngầu vì khói, câu chuyện mà bọn chúng trao đổi với nhau là xem đứa nào mặc nhiều áo nhất, ít thì 5 cái nhiều thì 9. tuổi thơ thật hạnh phúc.
- Buổi sáng, trời lạnh sương mù dày đặc. muốn vệ sinh buổi sang phải dùng đến nước nóng, vậy mà những người nông dân phải lội xuống nước để làm công việc đồng áng, có rất nhiều câu truyện không vui về cái lạnh. Ở một vùng quê nghèo vùng đồng bằng bắc bộ, khi những ngôi nhà được lợp bằng rơm, vách đất mà người ta quen gọi bằng ngôn từ “nhà tranh” khi mùa đông đến người ta thường ra vườn đào những gốc tre khô để dùng cho buổi tối, thật ấm áp khi cả nhà quanh quần sưởi ấm và nghe tiếng những thân cây tre cọ sát với nhau bởi những cơn gió mùa.
- Mùa đông, có một tên ngốc vẫn lên trên trần nhà mình ngóng một cô bé cũng đứng ở trên đó, lạnh mà sao…!
- Có một người cảm thấy muốn đến một nơi tốt đẹp hơn và giao cho cậu bạn ở lại sống cho cuộc sống hai người.
- Lần đầu tiên được tặng một chiếc khăn, nó đặc biệt bởi được làm từ đôi bàn tay đặc biệt.
- Đêm giáng sinh, có một giọng nói thật dễ thương và hồn nhiên… lòng bỗng ấm áp.



Này huyền diệu!
Ta những ước
… người xuất hiện
Ta
      những…
                        Tay tìm bàn tay
nắm lấy
               dịu dàng
ngước nhìn
   sẽ mỉm cười
chỉ mỉm cười thôi
Anh sẽ không nói
Bởi em sẽ nghe thấy trong mắt anh
Này cô bé!
Hãy…
đừng ngại ngần trong ánh mắt
kẻo
       …. hồn ta say.
Này mơ mộng!
hãy cứ như mùa xuân
chạy về dòng sông cũ
Ta lang thang
… bên tóc rối
Ngỡ ngàng!
Này ngốc ngếch!
sao còn hờn dỗi
để đông về
tay cứ mãi
mân mê.
Này miên man!
sao còn bước mãi
bên lối về …
đôi mắt nào
… mỏi mong.
Này dịu dàng!
Khi…
            đông
trắng xoá
… lối về
Em
       ấm áp
       xoá nhoà
một niềm đau!

25.12.2008
Tặng em cô bé của tôi!
NC238!